Tôi ngồi ru cháu trên chiếc xích đu ,
Cháu tôi nằm ngủ tôi ru một mình ,
Ru hoài , ru mãi mối tình cháu ông .
Tôi ngồi như một phỗng đá ( 1 ) thằng ngông
Nhìn đời cặp mắt như không thấy gì ! !
Ngu si chắc hẳn là người ngu si
Cho nên chẳng biết điều gì đúng , sai ? !
Mặc , chắc cũng mặc ai ,
Nên chi tôi cứ đúng – sai mặc người !
Tôi ngồi ngẫm nghĩ nực cười “ thằng tôi “ ! !
Cháu tôi , ơi hỡi là cháu của tôi !
Để ông ru cháu một thời ấu thơ ,
Cháu ơi , cháu đừng học thói ngu ngơ
Học bao nhiêu thói ỡm ờ như ông !
Cháu đừng học thói thằng ngông xu thời !
Cháu tôi , ơi hỡi là cháu của tôi !
Ông van xin cháu :
“ Cháu đừng học thói “ làm người như ông !
---00---
Một chiều cuối Đông Nhâm Thìn 2012
Tâm Thành
RS . Nguyễn Xuân Tăng
Ngựa đằm thắm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét